Vào một ngày tan ca muộn, lang thang trên con xe tôi ngắm Sài Gòn về đêm qua lăng kính OPPO Reno5

Hôm nay như mọi ngày, vẫn công việc quen thuộc, mình được giao chiếc OPPO Reno5 với yêu cầu hãy làm gì đó khác lạ. Nhưng khác lạ gì bây giờ? Khi những bộn bề thường nhật như nhốt chúng ta vào một lịch trình tuần hoàn vô tận. Nhớ lại ngày tháng sinh viên, mình lại thèm cảm giác rong ruổi trên những con đường Sài Gòn đêm, dưới những ánh đèn vàng phủ lên cuộc đời lơ đễnh.
Mình quyết định sẽ làm khác đi, rời khỏi con đường quen về nhà, cho phép bản thân một lần nữa được hòa vào màn đêm trên những con đường của Sài Gòn.
Sài gòn về đêm vẫn như thế, vẫn đẹp như những ngày đầu tôi biết!
Lang thang, thả hồn vào những cung đường vừa quen mà vừa lạ, bởi 2 thái cực ban ngày và ban đêm. Tôi cũng chẳng buồn quan tâm bản thân đang ở đường nào, quận nào nữa. Bởi quan trọng gì khi ta ở Sài Gòn cơ chứ, chạy đâu mà chẳng vòng về Hồ Con Rùa, chợ Bến Thành, Dinh Độc Lập hay Phù Đổng Thiên Vương.
Mà cũng làm sao lạc cho được khi mà thời buổi công nghệ với một chiếc smartphone có Google Maps, kết nối dữ liệu thì đường nào mà chẳng là đường về nhà.

Dừng lại trước trạm xe buýt, bỗng tôi nhớ lại những ngày tháng cầm thẻ sinh viên đi xe buýt khắp thành phố, khi thì chen chúc, lúc thì vắng tênh. Trạm xe buýt, ban ngày nó là nơi người đến rồi vội đi, nắng thì không thể trốn, mưa cũng chẳng đủ che. Nhưng về đêm, đây là nhà, là mái che, là nơi để về của nhiều người.
Khi mệt mỏi sau một ngày mưu sinh, vô lăng xe cũng có thể là gối, nền gạch xi măng cũng có thể là giường và một mái che tạm cũng trân trọng không thua gì một mái ấm.
Dưới ánh đèn vàng rọi như phủ lên Sài Gòn đêm một nét trầm buồn. Ở những dòng xe vẫn chạy nhanh trước khi cột giao thông chuyển đỏ, lòng người thì trông ngóng sau cho về nhà càng nhanh càng tốt, chỉ có những cô chú bán vé số là chậm rãi chìa từng tờ 'may mắn'.
Những cử chỉ chào bán quen thuộc, nhưng dưới màn đêm nó chậm rãi hẳn đi. Có lẽ bởi sức nặng một ngày dài kéo nó xuống hoặc cũng bởi ở đất Sài Gòn này, ban ngày ta đã sống nhanh và vội đến nỗi thấy những thứ bình thường cũng trở nên chậm đi.

Bươn chải là thế, vất vả là thế mà cũng ngộ lắm nha, ở đây không ai rảnh mà buồn đâu! Nếu dừng lại ở bất kỳ hàng nước lề đường nào, ta cũng nghe thấy tiếng cười nói, vui vẻ. Bởi, thời gian một ngày để mưu sinh còn không đủ thì ai rỗi hơi ngồi đó mà buồn hoài đúng không?
Những nụ cười đó vẫn đẹp, đẹp như lúc tôi vừa lên Sài Gòn. Lúc tôi nhận ra tại sao phải rưng rưng vì những mảnh đời khó khăn, mà không trao họ một nụ cười khích lệ vì sống là để mưu cầu hạnh phúc mà!
Sau khi mua chai nước ngọt cùng một tẩy đá, tôi men theo đường cũ quay về Điện Biên Phủ để về nhà. Dọc đường, chợt thấy một cô nhặt ve chai, tôi dừng lại, gửi cô cái vỏ chai và tặng cô luôn 1 ổ bánh mì mà tôi mua chưa kịp ăn. Và rồi lại nhận được một nụ cười khiến tôi vui cả đêm.

Hôm nay vẫn là một ngày như bao ngày, vẫn trên con xe cà tàng, vẫn con đường - nơi từng xa lạ đã dần quen, tôi tan ca về muộn.
Tôi đã có một ngày bình thường khác lạ như thế. Nếu được bạn hãy một lần lấy xe dạo quanh Sài Gòn một đêm bình thường để thấy được những điều khác lạ nhé!
Ngừng kinh doanh
Xem đặc điểm nổi bật
- Chip Snapdragon 720G
- RAM: 8 GB
- Dung lượng: 128 GB
- Camera sau: Chính 64 MP & Phụ 8 MP, 2 MP, 2 MP
- Camera trước: 44 MP
- Pin 4310 mAh, Sạc 50 W
ĐĂNG NHẬP
Hãy đăng nhập để comment, theo dõi các hồ sơ cá nhân và sử dụng dịch vụ nâng cao khác trên trang Tin Công Nghệ của
Thế Giới Di Động
Tất cả thông tin người dùng được bảo mật theo quy định của pháp luật Việt Nam. Khi bạn đăng nhập, bạn đồng ý với Các điều khoản sử dụng và Thoả thuận về cung cấp và sử dụng Mạng Xã Hội.