Đã đến lúc ta nên bỏ chữ "smart (thông minh)" khỏi "smartphone"

Tại sao chúng ta vẫn gọi những chiếc điện thoại mà chúng ta sử dụng hàng ngày là "điện thoại thông minh" (smartphone)? Tại sao không phải chỉ đơn giản là "điện thoại" (phone)?
Hãy thử nghĩ về điện thoại một chút, hình ảnh nào sẽ hiện ra đầu tiên trong đầu bạn? Tiếp tục và giữ suy nghĩ đó trong đầu xem nào... Chắc đối với nhiều người, điện thoại là một thứ được gắn vào tường ở nhà, hay ở văn phòng.
Đó là điện thoại cố định (hay còn gọi là điện thoại bàn). Có lẽ chỉ còn một số ít sẽ nghĩ đến một mẫu điện thoại quay số cổ với ống nghe cầm tay, vì đó là một thiết bị từ thời đại đã qua, một thiết bị của quá khứ!
Tại Việt Nam, bây giờ có lẽ cũng hiếm gia đình nào còn sử dụng điện thoại cố định, ngoại trừ tại văn phòng các công ty. Và ngay tại Mỹ, nơi luôn được biết đến với sự phát triển và phổ biến công nghệ hàng đầu, các khảo sát và thống kê gần đây nhất cho thấy gần một nửa số hộ gia đình không còn sử dụng điện thoại cố định nữa.
Theo các dữ liệu mới thu thập bởi CDC, đã có 48.3% số hộ gia đình tại Mỹ hiện nay chỉ sử dụng điện thoại di động, so với 47.4% của tháng trước. Con số này sẽ tăng lên đáng kể nếu ta bỏ qua những người trên 45 tuổi, và nó sẽ còn tăng lên nữa.
Theo ước tính của NHIS, trong nửa sau năm 2015, hơn 2/3 (2 phần 3) số người lớn ở độ tuổi từ 25 tới 34 sống trong một gia đình không có điện thoại cố định.
Độ tuổi từ 18 đến 24 thì thấp hơn một chút: 61.1%, vì một số vẫn phụ thuộc vào cha mẹ. Còn độ tuổi từ 35 đến 44 tuổi là 58.2%. Điều đó cho thấy, tỉ lệ sử dụng điện thoại cố định sẽ sẽ giảm dần theo độ tuổi.
Bây giờ điện thoại đã hiện đại hơn, đa phần trong chúng ta sẽ nghĩ về một thiết bị gồm một tấm kim loại và thủy tinh, với một màn hình cảm ứng hình chữ nhật ở mặt trước. Nói cách khác, đó là một điện thoại thông minh.

Năm 2007 đã mở ra một kỷ nguyên điện thoại thông minh hiện đại với khởi đầu là sự ra mắt của iPhone 2G. Các điện thoại di động tại thời điểm đó có thể được chia thành 3 dạng:
- Điện thoại siêu phổ thông (dumb phone - thường gọi vui là điện thoại cục gạch), một chiếc điện thoại với những nút số vật lý lớn, một màn hình đơn sắc nhỏ (thường là như vậy) chỉ đủ để thực hiện cuộc gọi hay nhắn tin.
- Điện thoại phổ thông (feature phone), có thể nói những chiếc điện thoại này "thông minh" hơn dumb phone, nhưng không thể bì được với điện thoại "thông minh" thật sự.
- Cuối cùng và đẳng cấp hơn cả là điện thoại thông minh (smartphone), có thể duyệt web, chơi game, quay phim chụp ảnh,... và bây giờ còn bao gồm nhiều tính năng thời thượng khác nữa.
Một số người cho rằng iPhone 2G không phải là một điện thoại thông minh ở thời điểm nó mới ra mắt, vì nó thiếu các ứng dụng có thể load được, không truy cập được 3G, không thể sao chép/dán và cả đa nhiệm.
Dĩ nhiên đó là những nhận xét khi chúng ta nhìn lại quá khứ, còn ngày nay, điện thoại phổ thông đã dần biến mất nhờ sự phổ biến của điện thoại thông minh, mặc dù đôi khi nó vẫn là một giải pháp thay thế được cân nhắc.
Đối với nhiều người, đặc biệt là cư dân ở những nước đang phát triển, hoặc thậm chí là nước nghèo, thiếu các cơ sở hạ tầng, thì chiếc điện thoại đầu tiên mà họ được sử dụng vẫn có thể là một chiếc điện thoại thông minh... giá rẻ.
Vậy, với sự biến mất của điện thoại cố định trong quá khứ, sự phổ biến của điện thoại thông minh hiện tại, đã đến lúc chúng ta bỏ từ "thông minh" trong "điện thoại thông minh" chưa?
Chúng ta sẽ cần làm điều đó, đơn giản vì điện thoại của chúng ta bây giờ, mặc định, sẽ phải "thông minh", đúng không các bạn?
Xem thêm: Đừng đỗ lỗi cho smartphone khi chính ta là nguyên nhân của mọi việc!
ĐĂNG NHẬP
Hãy đăng nhập để comment, theo dõi các hồ sơ cá nhân và sử dụng dịch vụ nâng cao khác trên trang Tin Công Nghệ của
Thế Giới Di Động
Tất cả thông tin người dùng được bảo mật theo quy định của pháp luật Việt Nam. Khi bạn đăng nhập, bạn đồng ý với Các điều khoản sử dụng và Thoả thuận về cung cấp và sử dụng Mạng Xã Hội.