Tôi là một đứa hay chụp ảnh dạo vào những ngày Sài Gòn nắng đẹp, buổi chiều nắng sắp tắt nên dịu hẳn so với ban trưa chỉ là không hiểu sao có linh cảm rất lạ. Tôi lê lết góc công viên cùng con OPPO F11 vừa mượn được.
Định bụng ra đây chụp các cụ các cô lúc thể dục hay bàn chuyện đời gì đấy thì vô tình gặp Em.
Em nhỏ nhắn, tóc xoã dài, mặc chiếc áo vàng và tập trung đọc sách. Thi thoảng một làn gió ngang qua, mang theo mùi hương tóc em đến bên tôi thật gần.
Em trẻ, đoán tầm 20 tuổi.
Nhìn em hồi lâu lại gợi lên cảm giác hối tiếc, nhớ nhung kí ức của thời thanh xuân. Lúc còn nhiều mộng mị cũng thẫn thờ thế này, tai nghe nhạc, tay lật từng trang sách nhưng tâm hồn ở tít chín tầng mây.
Đấu tranh tư tưởng gần 5 phút về việc có nên tiến đến xin chụp em vài bức ảnh đem về làm tư liệu, vì mục đích của hôm nay là đi test camera cho con điện thoại mới. Nhưng cứ nhìn cách em chăm chú đọc sách lại không nỡ làm phiền. Bỗng dưng…
Em ngẩng lên nhìn tôi, nở một nụ cười thay lời chào gặp gỡ. Sau bao năm tháng tôi cũng hiểu được câu thơ của Xuân Diệu:
"Tôi muốn tắt nắng đi, cho màu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại, cho hương đừng bay đi."
Hẳn là tâm trạng của ông lúc đó đã bồi hồi, xao xuyến và muốn mọi thứ ngừng trôi như tôi lúc này.
Trò chuyện cùng em, tôi học thêm được một nguyên tắc của hạnh phúc: "Sẽ có lúc mình đã cố gắng hết sức vẫn không đạt được điều mình cần, kết quả là những ngày sau trượt dài trong suy nghĩ tiêu cực, trong khi sẽ dễ thở hơn nhiều nếu mình chịu đối diện và nhìn nhận vấn đề theo hướng tích cực".
"Thanh xuân ai cũng phải đôi lần va vấp, gì thì gì cười vẫn xinh hơn là khóc".
Nếu tất cả phụ nữ đều hiểu được câu nói này, chắc họ sẽ trân quý bản thân hơn.
Em bảo tôi: "Em thích ngồi công viên những lúc tâm trạng thấy nặng nề, đọc một vài trang sách, nghe hết list nhạc buồn rồi tiện thể sang đường đón một chuyến xe rời thành phố."
Sẽ có những ngày người ta muốn bỏ Sài Gòn mà đi, tìm đến một nơi ít bộn bề hơn để cất giấu nỗi buồn hoặc đơn giản là hít thở bầu không khí khác.
Em tâm tự: "Em yêu Sài Gòn lắm! Yêu nhất là những khu chung cư, những con hẻm cũ. Nơi mà dân ta vẫn sống với nhau bằng tình bằng nghĩa chẳng mấy khi tính chuyện tiền nong. Cà phê cốc 10k một ly, cacao đá thì thêm 5k, em tìm đến nhâm nhi từng chút rồi lại về với phố thị."
Cô bé nói một câu liền cười một cái, đến đoạn không vui sẽ ngẩng đầu nhìn trời hít sâu rồi kể tiếp. Đột nhiên một chiếc lá rơi xuống ngay chân tôi, cứ nghĩ em sẽ lơ đi nhưng không phải, em nhặt lên lấy nó che nắng:
- Chị nhìn xem, người ta nói lá xa cành là hết nhưng vẫn còn giá trị của nó mà.
Đó là câu nói thay lời tạm biệt, tôi nhận ra rằng, đời làm gì có ai sinh ra là vô dụng, người nào, vật gì cũng có sứ mệnh cả chỉ là càng ngày người ta càng bi lụy, tiêu cực khi nhìn thế giới này.
Em đứng dậy đi về để kịp giờ lên lớp.
Tôi ngồi lại xem những bức ảnh trước khi nắng tắt. Sài Gòn lại hối hả vào giờ tan tầm, cảm xúc của tôi thì ngược lại nó được gói ghém toàn bộ qua khung hình camera OPPO F11. Hơn thế, tính năng chụp chân dung đã phần nào giữ lại những nét thanh thoát trên gương mặt em, từ những khoảnh khắc chân phương hay những hành động thoáng chốc: híp mắt khi cười, ngẩng đầu nhìn mây trời xanh ngắt, đến cả việc em tự ý bước vào cuộc sống của tôi.
Tất cả đều hoà chung một nhịp để mang đến câu chuyện mà tôi đã kể bạn nghe.
Hành trình của tôi để gặp những mối nhân duyên mới sẽ còn dài mãi, hãy cùng ở lại và đón chờ những câu chuyện mới trong các số tiếp theo nhé!
Ngừng kinh doanh
Xem đặc điểm nổi bật
- Chip MediaTek Helio P70
- RAM: 6 GB
- Dung lượng: 64 GB
- Camera sau: Chính 48 MP & Phụ 5 MP
- Camera trước: 16 MP
- Pin 4020 mAh
Xem thêm: Ký sự "Những đôi mắt trong" qua ống kính camera OPPO F11 Pro